Thứ Hai, 19 tháng 3, 2012
Vợ chồng lính Đảo
VỢ CHỒNG LÍNH ĐẢO
Trần như Đắc
1- Trời mờ sáng.Vừa mở cánh cửa . Một luồng cảm xúc xốn xang từ đâu chạy trong huyết quản , vào thẳng trái tim Lý . Cô dụi mắt ngỡ mình đang trong mơ . Trước hiên nhà , hoa xoan đã rụng tím cả một khoảng sân . Đã tháng ba rồi ư , một mùa xuân nữa đã qua rồi sao . Lý cảm nhận mùi hương hăng hắc , đăng đắng của hoa xoan , thấy nao lòng nỗi nhớ .
Phải , hàng xoan đó anh trồng , anh còn trồng thêm lứa xoan nữa trước khi ra đảo , anh bảo để về cây sẽ lớn ,sẽ có đủ gỗ để làm nhà . Lý khẽ nhắm mắt lại , hít căng lồng ngực bầu không khí thanh tao buổi sớm . Tiếng con chim Họa mi hót lảnh lót trên ngọn cau làm cho buổi sáng ngọt ngào hơn bởi sự yên bình của làng quê . Con miu già cũng đã dậy từ lúc nào , dẫn đàn con bé xíu của mình ra thềm nhà . chúng quấn quýt nô đùa dưới chân Lý . Cô cúi xuống bế một con miu nhỏ trên tay , áp má vào bộ lông mượt như tơ của nó , lòng bồi hồi nhớ người chồng thương yêu giờ đang ở nơi xa . nếu lúc này anh đang ở đây , thế nào anh cũng vòng cánh tay chắc khỏe ôm riết Lý vào lòng, từ phía sau , anh sẽ cà cái cằm mới cạo râu còn nham nháp lên gáy Lý ,cùng lắng nghe tiếng chim họa mi hoặc cùng chơi với lũ miu xinh xinh , đáng yêu này .
Nhưng giờ anh ở xa quá , làm cho nỗi nhớ nhung quặn thắt suốt đêm ngày . Nỗi nhớ nhung đi vào mỗi giấc chiêm bao . Hình ảnh anh hiện về trong giấc mơ , lúc gần , lúc xa . Mái tóc anh dày ,đen mướt , khuôn mặt chữ điền rất cương nghị vẫn làm Lý mê mệt từ khi biết anh . Những ngày mới cưới nhau tràn trề hạnh phúc , cô mãn nguyện khi được sống bên anh . Tình yêu của họ đã đơm hoa kết trái , đã cho hai người nụ hoa bé bỏng xinh tươi là bé Hồng Nhung đang còn thiêm thiếp ngủ trong màn kia .
Ngày anh lên đường , Lý chăm chút chuẩn bị cho anh từng tý . Cây kim , sợi chỉ để anh khâu áo, chiếc bàn chải để anh đánh răng mỗi ngày , hộp dao cạo râu , bánh xà phòng thơm , mấy loại thuốc chữa bệnh . Lý vuốt ve từng chiếc áo , chiếc quần trước khi xếp gọn vào ba lô cho anh . Lòng trào dâng một nỗi buồn khó tả . Anh thì như cố làm cho cả nhà vui . Anh an ủi mẹ , anh trêu dì Lan ,em gái Lý , anh nựng bé Hồng Nhung , mà thỉnh thoảng vẫn liếc về phía vợ , người buồn nhất .
Ngày ấy cũng là tháng ba , cây xoan to nhất ngoài ngõ cũng nở đầy hoa , rụng tím cả lối đi . Hoa vấn vương đậu trên vai , trên tóc lúc anh đi qua và cái mùi hương đăng đắng ấy mới da diết làm sao .
Trời sáng hẳn , bà Thiện cũng đã dậy . Nhìn con dâu , nói dịu dàng :
-Mẹ cái Nhung dậy làm gì sớm thế , cứ nằm thêm với con cho nó ấm , độ này đã có việc gì làm gấp đâu .
Từ ngày anh Lập đi ra Trường Sa , bà mẹ chồng càng thương nàng dâu , bà chiều chuộng như chiều con gái . mà chẳng riêng gì bà , người nào trong nhà cũng chăm sóc cho Lý hơn , cứ như cô là người chịu thiệt thòi nhiều nhất , mấy cô em gái bên nhà mẹ đẻ cũng sang chơi suốt với chị . Cả dân làng nữa , ai cũng quan tâm tới nhà bà Thiện ,cô Lý . Thì cả làng mới có một anh lính Trường Sa . Thế cho nên Lý cũng nguôi ngoai phần nào . Cô càng cố gắng làm tốt mọi việc để cho mẹ , cho con , cho anh , cho mọi người cùng vui vẻ .
* * *
2- Con tàu vẫn không tài nào cập được đảo . Không cập được mạn , cũng không buông nổi neo . Biển động , trời tối mù mịt , sóng nổi trắng xóa . Sóng chồm cả lên nóc đài chỉ huy , con tàu cắt sóng , chòng chành lượn quanh đảo . Không làm sao chuyển được hàng vào . Lính đảo nhao lên vì khát thèm mùi đất liền . Loanh quanh một hồi, con tàu đành phải gối sóng để tránh bão , đi xa dần …
Thế đấy , cả tháng mong có tàu , đến khi tàu đến lại gặp bão . Không ở đâu như ở nơi này , gió bão đã liên miên , lại thất thường . Mà đã gió bão thì thường khủng khiếp . Hồi chưa có nhà xây , chỉ có những cái lều bạt , mỗi khi có bão , những cái lều bạt dã chiến cứ hộc lên trong gió tựa như con ngựa bất kham đang lồng lộn , muốn dứt tung những sợi xích sắt căng ghìm xuống đảo mà phóng đi cùng bày gió hoang dã.
Gió lặng , tàu quay lại , lính đảo reo mừng nhảy tưng tưng như trẻ nhỏ . Náo nức chuyển hàng , nhận quà . Mỗi chuyến hàng nhiều vô kể , đủ các loại , từ thịt , gạo , rau ,nước ngọt , đến bánh , kẹo , nhu yếu phẩm . Nhưng lính đảo chỉ thích nhất những tải thư , báo . Chuyển hàng rõ nhanh để còn nhận thư , quà từ đất liền . Những bức thư quý như vàng . Mới đầu thì đọc riêng , mỗi anh ôm một bọc thư lỉnh ra một góc để đọc , thỉnh thoảng lại reo tướng lên khoái chí một điều gì , hoặc ngơ ngác buồn , thẫn thờ buồn . Sau đó thì đọc chung , lần lượt đọc cho bằng hết , rồi đọc đi đọc lại đến thuộc lòng .
Hôm nay , đại úy Lập có thư của vợ là cô Lý , thư của em dì là cô Lan , rồi thư của bạn cùng làng , bạn đơn vị cũ ở đất liền , lại có cả một bọc thư của các em học sinh của cô giáo Lan . Mấy chàng lính trẻ bám quanh đảo trưởng Lập , tranh nhau xem thư của các cháu , các em , rồi tranh nhau nhận “ Anh rể Lập” . Một cậu láu cá bảo “ Tớ nhận em Hồng Nhung vậy , rồi chắp tay trước mặt Lập “ Con lạy bố vợ ạ” . Lập dẫy nảy “ Bố láo , con Hồng Nhung mới 5 tuổi , đã vào lớp 1 đâu” cậu kia vẫn cười tươi : “Thì càng trẻ , con dấm dần là vừa” . Mấy cậu khác thấy hay cũng xúm vào “ Bố để em Nhung cho con , con đẹp trai hơn” . người nhận anh , người nhận bố làm đảo trưởng Lập lúng túng , anh vội tuyên bố : “ Thôi được tao nhận tất , nhưng thằng nào là chiến sĩ thi đua thì được là em , thằng nào là chiến sĩ Quyết thắng được là con rể , được chưa”, lại giơ tay “ Con , con” , “Em , em” . Từ hôm ấy anh nào cũng tỏ ra “ngoan “ hơn , nịnh bố Lập , anh Lập suốt ngày . Lại còn ăn mặc tươm tất nữa chứ . Chẳng là ở ngoài đảo quanh năm bì bọp sóng gió , quanh năm da thịt ẩm sì , nên lính đảo không muốn đóng bộ , nhiều cậu tối đến còn thỗng thễnh nằm trên giường “ Cho quên” luôn áo quần , cậu nào cung đen nhẻm , lưng vai trần cháy khét . Tuy còn trẻ nhưng lại là người anh lớn nhất đơn vị , lại đã có vợ con đề huề , nên Lập thương lính lắm , toàn những trai tráng to khỏe , đẹp trai lồng lộng thế kia mà phải sống biệt lập nơi đảo xa này , quanh năm suốt tháng chẳng thấy bóng hình con gái , nên họ chỉ còn biết mơ ước và tưởng tượng . Còn nhớ hôm hôm Thủ trưởng Bộ Tư lệnh Hải quân ra thăm đảo , hỏi “ Ở ngoài này cái gì cần thiết nhất , các đồng chí cứ nói thật ?” . Một cậu nhanh mồm đã nói thật lòng : “ Chỉ mong mỗi lần có tầu ra , các thủ trưởng cho mang theo vài cô cấp dưỡng , chẳng phải làm gì cả , chỉ cần đi đi lại lại , loáng thoáng cho chúng em đỡ nhớ …đất liền”.
Lập viết thư về kể lại chuyện ở ngoài đảo làm mấy chị em Lý , Lan vừa cười ngất lại vừa xót xa thương cảm . Lan lại rủ thêm bạn và bảo các em học sinh gửi nhiều thư ra đảo .
* * *
3- Tai nạn bất ngờ đến với gia đình Lý . Chỉ một cái sẩy chân , bà Thiện bị ngã ngay ở trước cửa nhà , tưởng nhẹ thôi mà hóa nặng . Y tá trạm xá đến đo huyết áp , thấy báo đến chỉ số 240/ 110 , tá hỏa , vội cho uống thuốc hạ áp rồi chuẩn bị đưa đi bệnh viện tỉnh để cấp cứu . Nghe tin , cả bí thư Đảng ủy và Chủ tịch xã đến thăm và bảo Bác sĩ trưởng trạm y tế phải trực tiếp đưa bà đi bệnh viện , kèm theo một bức thư giới thiệu nói rõ đây là bà mẹ một chiến sĩ ở đảo Trường sa để bệnh viện quan tâm hơn.
Lỹ cũng gửi con để đi theo chăm sóc mẹ chồng . Thì ra bà Thiện bị huyết áp cao từ lâu , nhưng ở nông thôn có đi khám bệnh định kỳ bao giờ mà biết , nên nhân cú ngã ,huyết áp mới vọt lên cao là vậy . Bà nằm mê man bất động hơn một ngày trời . Lý lo quá . Biết là bà mẹ của chiến sĩ đảo Trường sa nên bệnh viện hết sức quan tâm . Đích thân giám đốc bệnh viện là một bác sĩ chuyên khoa Tim mạch giỏi đến khám cho bà và cho làm đủ các xét nghiệm để chẩn đoán bệnh, cho tiêm thuốc Cerebolysin là loại thuốc tốt nhất . Riêng bác sĩ Dương ,trưởng khoa, thì lại quá quan tâm , liên tục ở bên giường bệnh của bà Thiện . Lý cũng đỡ lo , cô nhìn các thày thuốc thiện cảm , biết ơn . Bác sĩ Dương cũng tỏ ra mến cô , nhiều lúc ông nhìn Lý khá lâu , khiến cô đỏ bừng mặt . Đúng là gái một con , Lý lúc này trông càng đẹp . Thì ở làng Mực này , có ai đẹp hơn Lý . Gái nhà quê mà nước da cứ trắng như ngó sen , đôi mắt đen dài , với hàng mi không tỉa mà cong vút . Dáng người thon thả , thắt đáy lưng ong . Đôi bàu vú to tròn , nhưng gọn gàng, ẩn dưới làn áo gụ . Từ người Lý lại thoảng một chút hương như mùi quả chín .
Khám bệnh cho bà Thiện xong , bác sĩ Dương vẫn ngồi gần Lý nói chuyện , có lúc như vô tình , ông lại nắm lấy tay Lý hoặc đặt tay trên đùi Lý . Lý ý tứ ngồi nhích ra , mặt đỏ bừng . Gái xa chồng thường vậy , thấy đàn ông muốn tránh xa , nhưng trong người cứ nao nao , khác lạ . Với bác sĩ trực tiếp điều trị cho mẹ chồng nên Lý phải giữ ý , nói năng lễ phép , không dám nhìn vào mặt ông Dương .
Nhưng cái Lan , em gái Lý thì phát hiện ra ngay . Nó bảo : “ Này , chị phải coi chừng tay bác sĩ ấy , em thấy lão nhìn chị khác khác” . Lý gạt đi “ Làm gì có ,người ta là bác sĩ nên phải hỏi người nhà bệnh nhân để biết bệnh , có hướng điều trị” . “ Hướng hướng gì ,em tìm hiểu rồi , tay bác sĩ Dương này là con dê cụ ở bệnh viện đấy , trước lão ở khoa Sản , khám cho chị em toàn lợi dụng sờ mó , tiếng tăm đồn rầm , bệnh viện mới chuyển lão sang khoa Tim mạch này đấy” . Lý bắt đầu thấy lo “ Thật à ?”, Lý hỏi Lan , nhưng cô cũng không biết làm sao , đang lo rối lên về bệnh tình của mẹ chồng còn sức đâu mà nghĩ đến việc khác .
Bệnh tình của bà Thiện đỡ dần . Bà đã tỉnh , đã ăn uống và đi lại được . Bác sĩ Dương bảo “ Tốt rồi , chỉ khoảng 2 , 3 ngày nữa là cho bà ra viện” . Rồi như chợt nhớ , bác sĩ bảo : “ Tôi sẽ cho bà thêm ít thuốc tốt để sau khi ra viện uống , tối nay khoảng 10 giờ , cô Lý lên phòng tôi lấy thuốc nhé”, ông ta nhìn Lý chăm chú và lại nắm tay Lý . Vừa lúc đó , Lan vào . Bác sĩ Dương vội đứng dậy nói với Lý “ Cứ thế Lý nhé” .Bác sĩ đi rồi , Lý nói lại với Lan lời ông Dương về việc cho thêm thuốc . Lan nói ngay “ Bắt đầu rồi đấy , bên nãy vào em thấy lão ấy nhìn chị cứ như sắp nuốt chửng , chị thì cứ cúi gằm mặt chẳng biết gì cả” . Lý hỏi “ Vậy tối nay có lên phòng lão ấy không ?” . “ Có chứ , lão ấy cho thuốc tốt tội gì không lấy , còn việc kia cứ để em lo, chị cứ việc tự nhiên vào phòng lão đúng 10 giờ” .Biết cô em gái là giáo viên nhưng thông minh đáo để nên Lý cũng yên tâm
Đúng 10 giờ đêm . Bà Thiện thiêm thiếp ngủ , phòng bệnh im ắng dần . Cô Hộ lý trực đêm cũng về phòng trực ,ánh đèn mờ ảo . Lý lẳng lặng đi đến phòng bác sĩ trưởng khoa , tim cô đập mạnh , không biết cái Lan biến đi đâu …Lý ngập ngừng một lát rồi mới gõ cửa phòng trưởng khoa . Bác sĩ Dương như đã chờ sẵn , vội ra mở cửa đón Lý . Đợi Lý vào trong , lão đóng cửa , tiện tay ấn chốt bên trong . Lão mở tủ lấy ra một gói to để lên bàn “ Đây là loại thuốc quý đặc trị bệnh tim mạch giúp cho bà chóng ổn định , Lý về cho bà uống theo chỉ dẫn anh đã viết sẵn ở đây” .Trông thấy gói thuốc to chắc là quý hiếm và đắt tiền lắm , Lý thấy mừng quá , thế nào bệnh mẹ sẽ chóng khỏi , anh ấy ở xa chắc sẽ yên tâm . Bác sĩ Dương đứng đằng sau , lão ta quàng hai tay ôm riết lấy người Lý , bàn tay hấp tấp sục ngay lên đôi bàu vú căng mẩy ,xoa nắn cuống quýt . Lý vội dãy ra “ Đừng làm thế bác sĩ” . Nhưng lão càng ôm chặt hơn , bàn tay lại nhanh chóng sục xuống dưới cạp quần . Lý dãy dụa “ Em xin bác sĩ , bác sĩ đừng làm thế” . Nhưng lão Dương lúc này như lên cơn , lão ôm thốc Lý ,kéo vào chiếc giường cá nhân sau tấm rèm Ri đô . Lý chống cự quyết liệt , đang tìm cách để đạp vào bộ hạ lão , lão vục cả mặt vào bộ ngực đã đứt tung khuy áo , hôn lấy hôn để vào bàu vú nóng hổi…Vừa lúc có tiếng đập cửa dồn dập . Lão Dương sực tỉnh , tiếc rẻ buông Lý ra , hỏi hách dịch “ Ai đấy” . Tiếng đập cửa càng mạnh hơn . Lão Dương đành ra mở cửa . Một người đàn bà mặc váy đỏ ào vào như một cơn lốc “ Á à ! Thì ra ông trực thế này đây…” Lão Dương lúng túng “ Bà đến đây làm gì vào giờ này ?” , người đàn bà chính là vợ bác sĩ Dương gầm lên : “ Đến đây làm gì à , đến để xem ông làm cái trò đểu chứ gì nữa . Được để tôi mời ông giám đốc bệnh viện đến đây xem luôn thể “ .Lão Dương hoảng hốt “ Thôi thôi , tôi xin bà , người ta đến mua thuốc đấy mà” “ Mua bán gì mà phải đóng chặt cửa , đã gian lại còn muốn dối hả”…
Lý cài vội mấy cái cúc áo bị bật tung . Cũng vừa lúc ấy , Lan ở đâu chạy vào kéo nhanh Lý ra . Mặt Lý vẫn tái ngắt vì sợ ,cô ôm lấy Lan , nức nở “ May quá Lan ơi ,tý nữa thì chị…” Lan cười lớn “ Bây giờ thì ổn rồi , chờ trời sáng để thanh toán ra viện thôi” . Lý hỏi “ Bà ấy là vợ bác sĩ à , sao bà ấy biết mà đến ?” Lan lại cười “ Phải lấy độc trị độc chứ , chính em gọi điện bảo bà ta đúng 10 giờ đến phòng trưởng khoa gặp chồng đấy” .
* * *
4- Mấy ngày nay biển lặng . mới 4 giờ sáng mà mặt trời đã chiếu đỏ rực trên mặt biển . Bình minh ở biển đến sớm . Những ngày biển lặng mới đáng yêu làm sao . Ánh sáng làm cho làn nước lung linh như dát vàng dát bạc . Từng đoàn thuyền đánh cá của ngư dân thấp thoáng ở xa xa như đang tiến về phía đảo . Đảo trưởng Lê văn Lập cầm ống nhòm đứng trên đài quan sát mà trong đầu cứ vang lên giai điệu của bài hát “ Thuyền và Biển”, một bài hát lính đảo rất thích : “ Chỉ có Thuyền mới hiểu ,Biển mênh mông nhường nào . Chỉ có Biển mới hiểu , Thuyền đi đâu về đâu …” Rồi anh lại bật cười nghĩ đến câu hát nhại của cậu Linh , người Hà nội , vua uống bia của đảo : “ Chỉ có Bia mới hiểu , Bụng mênh mông nhường nào . Chỉ có Bụng mới hiểu , Lạc đi đâu về đâu” . Lính đảo cứ phải tếu táo như vậy .
Tin từ đất liền ra . Sẽ có tàu tiếp tế , có cả khách quý ra thăm đảo nữa . Lập cũng nóng lòng như anh em , liền hỏi cho rõ “ Thế có các em không ?” Trả lời “ Ăn mặc chỉnh tề vào đi , có rất nhiều em , có cả Mỹ Linh , Mỹ Tâm , Mỹ Lan , Mỹ Hoa nữa đấy” “ Thật không , sao nhiều mỹ thế” , “ Ai dám nói dối lính đảo” . Lập vui quá , liền thông báo : “ Toàn đảo chú ý , ăn mặc chỉnh tề , chuẩn bị đón khách quý” . không khí trên đảo tưng bừng như tết , Lập lại hô , lần này thì nghiêm giọng : “ Các đồng chí làm nhiệm vụ cảnh giới chú ý , tăng cường quan sát tọa độ Y , tập trung theo dõi tàu “ Cú vọ” đang lảng vảng ở đó . Lập quay ống nhòm về hướng đó , mấy con “ Cú vọ” dạo này ngang ngược lắm , vừa phải cảnh giác vừa phải kiềm chế , đến mệt .
Một thoáng suy tư . Lập lại nghĩ về chuyến tàu sắp cặp đảo . Lại sắp nhận được quà và thư của Lý rồi . Chắc lần này phải có ảnh , để rồi xem “ Cách cách” Hồng nhung đã lớn thêm chút nào không và ảnh dì Lan nữa , các chú lính đảo cứ nhắc nhỏm mãi . Thư Lý thì bao giờ cũng nhắc đến mấy “ Cây Xoan anh trồng” ,mùa này hoa xoan chắc lại rắc tím đầy con ngõ nhỏ , mùi hoa hăng hắc , đăng đắng mà xao xuyến lạ kỳ .
TRẦN NHƯ ĐẮC
http://vn.360plus.yahoo.com/dactran44
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét