Thứ Hai, 31 tháng 1, 2011

Đôi mắt trẻ thơ



( Ảnh chỉ mang tính minh họa )


…Nó đến lớp học hôm nay với tâm trạng thật lạ: Không vui, không buồn, không uể oải. Hôm nay có lẽ là buổi học cuối cùng của nó ở ngôi trường tiểu học này. Ngồi trong lớp học nhưng đôi mắt nó nhìn bao quát như muốn thâu tóm tất cả những hình ảnh quen thuộc : Ngôi trường, dãy bàn học, hình ảnh cô giáo, và những lũ bạn trong lớp - Kể cả những đứa đã từng chọc ghẹo nó. Thật lạ là nó chẳng có cảm giác ghét bỏ, hay còn giận chúng nó như những ngày trước đó. Những ngày sau nó sẽ không còn gặp chúng nó nữa…Một cảm giác buồn xâm chiếm tâm hồn nó.

- Hôm nay là ngày Noel, bạn có được tặng quà không? - Bé Thảo hỏi.

- Không! - Nó trả lời khô khốc với vẻ mặt buồn xa xăm.

Điều lạ nhất với nó có lẽ lũ trẻ trong lớp gần đây đã không còn trêu chọc nó nữa. Còn nhớ cách đây không lâu, trong giờ ra chơi lũ trẻ xóm lại bàn tán trò chuyện với nhau. Thằng Long béo khoe: “ Bố tớ là bộ đội nhé, bố tớ có cây súng rất dài !”. Con Thảo chen vào: “ Mẹ mình làm giám đốc oai lắm nhé! đi đâu cũng có xe otô đưa đón, mình muốn cái gì mẹ cũng mua.”. Thằng Minh lí lắc tham gia góp chuyện: “ Chẳng bằng bố tớ đâu nhé! Bố tớ làm bác sĩ nhiều tiền lắm, nhà tớ ở bốn tầng, đi đâu bố cũng lái xe đưa tớ đi. Sướng lắm nhé! ”…Đứa nào cũng tranh nhau kể về bố mẹ của mình. Lũ trẻ luôn luôn tự hào về bố mẹ của chúng, như thể bố mẹ của chúng là nhất trên đời ! Nhưng với nó, nó chẳng biết bố nó là ai cả, một vài lần hỏi mẹ, nó thấy mẹ nó khóc. Mẹ luôn lảng tránh câu hỏi của nó :“ Lớn lên con sẽ hiểu !” Thương mẹ, nó không bao giờ hỏi nữa. Nó mới chỉ biết bố qua những gì mẹ kể, nghe mẹ kể lại nó vẫn khóc! nó khóc vì tại sao bố mẹ nó thương nhau nhưng lại không ở với nhau, vì cái cảm giác thiếu vắng cha không gì có thể bù đắp nổi ấy … Nó thèm một vòng tay ấm áp và che chở của cha biết bao - một người cha mà nó tưởng tượng...và nó biết chắc rằng cha cũng thương yêu và nhớ nó lắm, nó biết thế....Còn mẹ làm nghề gì nó cũng chẳng biết. Nó định khoe với chúng nó: “ Mẹ tớ đẹp và xinh lắm nhé ! Rất đẹp! ” nhưng không dám, vì sợ…Một nỗi sợ mơ hồ! Lũ trẻ chóng quên nhưng lại hay nhớ...Chúng nhớ tất cả những gì người lớn vô tư nói với nhau.

Nó sợ lũ bạn sẽ trêu chọc và diểu cợt nó như những lần trước…Chẳng biết đứa nào xướng lên : “ Mẹ thằng Thảo là cave …là chân dài nhé! Nhà nó ở xóm cave…!”.Thế là lũ trẻ a dua theo: “ Nghỉ chơi với thằng Thảo, mẹ nó là cave ! ” “ Lêu…Lêu…là cave !” Nó bật khóc vì ấm ức.Với suy nghĩ của nó, từ "cave" thật khó nghe, mặc dù chẳng hiểu cave là gì, tại sao mọi người lại diểu cợt và khinh bỉ như thế nhỉ? Mẹ nó và mọi cô gái sống ở " Xóm cave " đều là người tốt nhưng tại sao mọi người xung quanh lại luôn xa lánh, ghẻ lạnh với họ, nhưng nó lờ mờ hiểu ra rằng cave đồng nghĩa với nhơ nhớp, bẩn thỉu và vô liêm sỉ. Không như thế làm sao lũ bạn lại cười cợt, chế diễu và khinh miệt như thế ? Người lớn nói được thì trẻ con cũng có thể bắt chước, thỉnh thoảng cái từ cave đáng khinh bỉ lại được lũ trẻ nhắc đến một cách hồn nhiên và vô tư. Mỗi lần như thế, nó thường co rúm người lại lầm lì và cô độc. Nó không muốn trò chuyện với đứa nào trong lớp, đôi khi cả với mẹ nó, nó cũng giận cả mẹ nhưng chẳng hiểu vì cái gì.

Lũ trẻ ở trong lớp không bao giờ chơi với nó thật, nhiều khi nó muốn được tham gia vào những trò chơi bắn bi, trốn tìm cùng chúng nó…Thế nhưng, thấy nó là lũ trẻ lảng tránh, nên nó thường đứng ngắm nhìn lũ trẻ chơi qua cửa sổ với đôi mắt buồn hiu.

Cũng có lần nó đánh lộn với thằng Minh lí lắc ở trong lớp vì dám trêu chọc “ Mẹ nó là cave !” Lần đó cả hai đứa đều bị cô giáo phạt. Thằng Minh lí lắc thì khóc hu... hu..., còn nó hai con mắt ráo hoảnh, lạnh lùng như không có chuyện gì xảy ra “ Ai bảo dám nói mẹ của nó là cave kia chứ! ”. Sau lần đó, cô giáo tìm đến dãy nhà trọ gặp mẹ nó để trò chuyện. Nó sợ bị mẹ đánh nên trốn ra ngoài hiên đứng. Hình như mẹ nó khóc khi nghe cô giáo nói thì phải, Nó chẳng hiểu hai người nói những gì…nhưng thỉnh thoảng, nó nghe cô giáo nó nói “… Nào là đứa trẻ tự kỷ…tổn thương tâm hồn…Rồi tương lai…” Cô giáo nói với vẻ quan trọng lắm. Nó sợ…sợ bị mẹ đánh như một vài lần trước, nên bật khóc từ bao giờ.

Mẹ nó nhìn nó trân trân với đôi mắt đỏ hoe. Mẹ nó chẳng thấy nó khóc bao giờ nên thật sự ngạc nhiên, ngoài những lần ăn mấy cái tát vào mặt vì…lười học. Nó nhìn mẹ qua nước mắt, mẹ hôm nay cũng thật lạ: Mẹ làm sao mà ngây như phỗng thế …Mẹ nhẹ nhàng đến bên nó, ôm nó vào lòng vỗ về: " Mẹ xin lỗi con! Con trai khóc là xấu nhé, ai lại khóc thế bao giờ kia chứ…” Đôi mắt mẹ nó đỏ hoe, nó thấy thương mẹ quá !...

Mãi suy nghĩ vẫn vơ, nó không để ý cô giáo đã bước đến bên cạnh nó tự lúc nào:

- Cô xin thông báo với cả lớp một thông tin quan trọng. Tập thể lớp 3A chúng ta gồm 40 thành viên gắn bó với nhau từ đầu năm học đến nay, rất tiếc từ ngày mai sẽ thiếu vắng một thành viên trong lớp, bạn Nguyễn Hoàng Thảo vì điều kiện gia đình nên sẽ chuyển trường vào miền Nam…- Cô giáo chậm rãi nói, lũ trẻ lặng im phăng phắc, có đứa ngoái đầu nhìn nó, không khí lớp học chùng xuống.

-…Bạn Thảo luôn là con ngoan, trò giỏi, luôn là người bạn tốt với mọi người đúng không ? Các con có thương bạn Thảo không? Có nhớ về bạn Thảo không ? Thỉnh thoảng các con viết thư thăm hỏi và cùng thi đua học tập với bạn Thảo nhé ! Các con có nhớ bạn Thảo không ?

- Thưa cô có ! thưa cô có ! - cả lớp nhao nhao.

- Bạn nào có thể hát tặng bạn Thảo một bài hát nào ? - Cô giáo hỏi.

Một vài cánh tay rụt rè, rồi cả rừng cánh tay giơ lên “ Em cô! Em cô!..Thưa cô! em xin hát tặng bạn Thảo một bài hát.” Một vài đứa nghêu ngao hát. Cả lớp vỗ tay rần rần…Có đứa nhìn nó với cặp mắt ươn ướt như muốn khóc. Chưa bao giờ nó thấy xúc động và được quan tâm như thế…Nó nhìn bé Thảo, Long béo, Minh lí lắc và mọi người trong lớp với một cái nhìn trìu mến, ấm áp, thân thương. Rất đỗi thân thương !

- Oh ! Ông già Noel…- Lũ trẻ hú lên khoái trá.Cả lớp nhốn nháo nhìn ra cửa lớp

- Không phải ông già Noel thật đâu nhé! Mẹ tớ bảo ông già Noel phải đi xe trượt với sáu con tuần lộc mới phải…Thằng Minh ( Biệt hiệu Minh lí lắc) thì thầm tỏ vẻ hiểu biết.

- Oh ! Ông già Noel tặng quà…Tất cả cười hồn nhiên và sung sướng, nó cũng cười - những nụ cười hiếm hoi, vì ít khi nó cười như thế - Cả lớp học xôn xao, ồn ào như vỡ chợ, có đứa còn nhoài cả người ra cửa để đếm ông già Noel “ Một ông già Noel,… hai ông già Noel…” Các ông già Noel nhanh chóng tỏa đi các lớp. Cô giáo cố gắng vãn hồi trật tự của lớp học bằng cây thước gõ liên tục lên bàn nhưng vẻ mặt cô cũng rất vui vì không khí của ngày lễ giáng sinh.

Một ông già Noel còn trẻ tiến đến gần lớp học của nó, ngước nhìn bảng lớp học 3A, trò chuyện với cô giáo của nó, rồi bước vào phòng trịnh trọng đứng giữa lớp:

- Ta là ông già Noel, nhân dịp giáng sinh ta xin gửi lời chúc tốt đẹp nhất đến tất cả các con cùng gia đình. Chúc mọi người sức khỏe, an lành, ngập tràn hạnh phúc trong đêm giáng sinh… Lũ trẻ lặng im, hồi hộp không phải lắng nghe những gì ông già Noel nói mà chăm chăm chú nhìn vào túi quà màu đỏ trên vai ông già Noel đang vác trên vai.

- Ông già Noel vào nhà tặng quà phải chui qua ống khói kia…Họ đóng giả đấy mà !- Một đứa khác phụ họa, nhưng tất cả đều lạc lõng trong niềm vui hồn nhiên. Chúng nó cũng chẳng cần quan tâm ông già Noel là giả hay thật. Chúng tin ông già Noel là người thật phác thực, yêu trẻ, tốt bụng và luôn quan tâm đến mọi đứa trẻ.Và ông đang đứng hiện hữu ở trước lớp với một con người bằng xương bằng thịt hẳn hoi đấy chứ .

- Cháu nào là : Nguyễn Hoàng Thảo nhỉ ? - Ông già Noel hỏi, mọi con mắt đổ dồn về phía nó, nó ngượng ngùng đứng dậy.

- Ta là ông già Noel ! Ta trân trọng chào cháu Nguyễn Hoàng Thảo. Nhân dịp giáng sinh ta chúc cháu luôn chăm ngoan, học giỏi, vâng lời bố mẹ, và hiếu thảo với mọi người xung quanh. Đây là quà của cháu !…Ông già Noel bước đến xoa đầu nó, vỗ về nó và trao cho nó một hộp quà màu đỏ. Mọi con mắt của lũ trẻ trong lớp đổ dồn nhìn nó với con mắt ganh tỵ. Nó thật sự ngạc nhiên! Hình như ông già Noel biết được những nỗi buồn đau trong tâm hồn của nó thì phải, những nỗi buồn vô tình gặm nhấm tuổi thơ của nó trong những ngày qua.

- Ông già Noel ơi ! Cho cháu quà ! - Một vài đứa gào lên, giơ tay ra van xin

- Ông già Noel ơi ! Cho cháu quà với ! cháu là học sinh giỏi mà…! Sao cháu không có quà ! - Có đứa van nài - lớp học lao xao, lũ học sinh đứng hết cả dậy. Có đứa đứng cả trên ghế, những cánh tay chìa ra với đôi mắt mở to hồn nhiên đến đáng yêu.

Nhưng ông già Noel dường như không nghe thấy thì phải, ông chào cô giáo và vẫy tay chào cả lớp rồi " Lạnh lùng" lên xe máy rồ ga chạy vụt đi như để chạy trốn " lòng tin hồn nhiên " của lũ trẻ. Lũ trẻ ngoái nhìn theo đầy tiếc nuối…

Cũng may, Ông già Noel này may mắn đến trong giờ học. Lúc sáng một ông già Noel khác già hơn cũng đến tặng quà cho một vài đứa trong lớp của nó, nhưng chẳng may ông đến đúng giờ ra chơi. Sau khi tặng quà xong, lũ trẻ bám quanh vòng trong vòng ngoài: Có đứa vặt râu ông xem có phải là ông già Noel thật hay không, đứa khác nắm quần áo xô đẩy, có đứa lấy kính của ông, đứa khác còn nghịch ngợm đưa tay giật lấy những túi quà trong bao tải của ông…Phải khó khăn và may mắn lắm khi nhờ bác bảo vệ “giải cứu” ông già Noel mới thoát khỏi lũ “ Nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò” với quần áo xộc xệch, râu tóc phờ phạc…Lũ trẻ cười ngả nghiêng khi nhìn ông lên xe máy : Tạch,…tạch…tạch…chạy mất hút, không dám ngoái đầu nhìn lại - Chợt nhớ chuyện khi sáng, nó cười một mình.

Chưa bao giờ nó vui như thế ! Ngày hôm nay sao ấm áp và an lành, Ông già Noel thật tốt bụng và quan tâm đến nó. Đôi mắt nó trong veo và lung linh một cách đáng yêu. Cô giáo nó hình như cũng rất vui với niềm vui của nó, cô nhìn nó với ánh mắt đầy trìu mến ." Ước gì cô giáo là mẹ nó nhỉ! ” - Nó thầm mong ước.




Tan trường, lũ trẻ như đàn ong vỡ tổ túa ra từ các lớp học với vẻ mặt hân hoan. Mẹ nó vừa đỗ xịch chiếc xe tay ga trước cổng trường, ngạc nhiên nhìn nó ôm hộp quà đỏ trên tay :

- Ai tặng cho con thế hả Thảo ? Mẹ nó hỏi với sự ngạc nhiên.

- Dạ, ông già Noel mẹ ạ ! - Nó khoe với mẹ.

- Ai ngoan mới được tặng quà. Con mở xem ông già Noel tặng con cái gì nào! - Mẹ nó nói.

- Dạ ! Thưa mẹ.- Nó hồi hộp mở hộp quà. Mắt nó sáng lên, khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc “ Một con gấu Bông rất đẹp và một cuốn truyện cổ tích Grim ” kèm theo một tấm thiệp chúc mừng Noel với những dòng chữ viết rất quen thuộc như lần sinh nhật trước đây của nó :

“ Merry Christmast Noel 2010: Chúc mừng giáng sinh an lành và ấm áp ! Chúc hai mẹ con Hoàng Thảo sức khỏe và hạnh phúc. Mong Hoàng Thảo luôn chăm ngoan, học giỏi, vâng lời bố mẹ và hiếu thảo với mọi người !

Ký tên : Ông già Noel”


Nhìn con với vẻ mặt hồn nhiên và vô tư chị thấy đau xót và thương con vô cùng. Chị giận mình vô tâm, ích kỷ và nông nỗi nên hoàn cảnh cứ xô đẩy chị trượt dài trên con đường đó. Chị nhẹ nhàng hôn lên trán con.

- Mẹ ! Con thương mẹ nhiều lắm. Hôm nay là ngày Noel kia mà, sao mẹ lại khóc? - Nó hỏi hồn nhiên .

- Con mẹ ngoan lắm ! Mẹ có khóc đâu nào, hạt bụi nào bay vào mắt mẹ đó. Ông già Noel thật tốt bụng phải không con ! - Chị quay đi cố giấu những giọt nước mắt chực trào ra…

Cả cuộc đời này chị sống cũng không thể bù đắp hết tình cảm và sự thiệt thòi tình cảm cho con. Chị muốn bắt đầu lại từ đầu nhưng con đường hoàn lương của chị sao mà khó khăn đến thế. Trước đây, chị không dám từ bỏ vì nghĩ rằng xã hội đã xem những người như chị là một loại người bỏ đi. Sẽ chẳng có người đàn ông nào vị tha, cảm thông để chấp nhận và yêu thương một người như chị. Chị phân vân và do dự…và cũng không đủ can đảm dám từ bỏ công việc đang làm vì không biết đi đâu, làm gì để mưu sinh. Nhưng bây giờ có lẽ suy nghĩ của chị đã khác. Khác rất nhiều sau lần trò chuyện cùng cô giáo. Một sự thay đổi lớn lao sau những giằng xé của nội tâm và thực tế nghiệt ngã của cuộc đời trong những đêm mất ngủ...Chị suy nghĩ rất nhiều và chị đã quyết định phải thay đổi cuộc sống hiện tại, dẫu sẽ gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống…

Nhìn những dòng chữ trên tấm thiệp, chị thấy nét chữ rất quen thuộc như đã gặp đâu đó. Hình như người này đã tặng quà trong dịp sinh nhật của con chị thì phải. Còn ai vào đây nữa nhỉ! Chị thì thầm “ Cảm ơn cô giáo vì tất cả ! Cảm ơn cô rất nhiều vì những gì cô đã làm cho cháu ! ”... Dù khó khăn hay nhọc nhằn chị sẽ bắt đầu lại cuộc sống mới của mình, không phải vì chị mà vì chính “ Mặt trời bé con của chị !”…

Quảng Ngãi,25/12/2010

Nguyễn Hữu Quang-PDU

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét