Thứ Hai, 31 tháng 1, 2011
Bờ môi xa hun hút cải hoa vàng...
Bờ môi xa hun hút cải hoa vàng…
Những giọt mua phùn đậu xuống bờ vai ta mang theo bao niềm hung-cát của tử vi ngày. Ta thắp một mồi thuốc, trỏ khói vào mây, vân vê từng nét khói cuộn xoáy trong lòng bàn tay gân guốc. Lạnh nheo nhuốm cả trời. Nóng khô róm cả họng. Ta ghim ánh mắt vào cõi yêu mù lòa, sõng sượt ánh nhìn cảm thức, bờ môi xa hun hút cải hoa vàng...
Em choàng tỉnh giấc dậy thì lao vụt đến ta, ngấu nghiến quỳnh hương xọac đêm tan tác gió, vành trăng nghiêng ngả chui tọt vào mây khóc tức tưởi điệu man tình. Mái tóc bờm xờm cỏ rối phủ mặt ta nỗi cô đơn hỏang lạnh, bỗng vén rèm hiền triết ngạo lên không mấy nụ cười trịn nắng, cỏ cây im bặt, sông núi tấu bài hoan ca dìu em trú ở tay ta.
Những giọt mưa giụi mắt túi bụi vào nắm ken đóng bánh gạch vồ, em lõm bõm cài xuân, cuốn đông phong luồn qua cổ, hai đứa dựa nhau nhìn trời đất tất tưởi cạn yêu thương...
Art viết ngày 17/01/2011
Tử vi tình…
Những đóng khép của lòng tua tủa xơ gai, cơn khát lại vùng lên từ thăm thẳm ruột gan hun hút. Con quỷ mở mắt từ trong vòm ngực, há toác cái miệng ra ngậm lấy nỗi buồn. Ta chống gậy tình khập khểnh bước đi, em nhắn vội những dòng tin chát chúa.Tử vi tình hờ hững giữa bàn tay.
Này người. Nơi đây, trái tim ta đã hoàn toàn phá sản. Ta đã từng thế chấp nốt những giòng máu yêu thương để vay cho mình những ngày nhớ nhung tạm bợ, nhưng ngân hàng tình em chẳng cho đáo hạn, ta đã bị siết nợ những lỗi lầm. Còn gì đây những vờn yêu quyến luyến, còn gì đâu những nặng nhẹ của lòng. Vờ như chẳng biết, vờ như không hay, vờ như cả hai bờ tóc đã chuyển màu từ đen sang trắng. Cứ vờ thế cho tử vi tình còn vài điều đáng ngẫm, toạc toàng toang nghe lạnh khắp trăm miền.
Này người. Những sang trọng giả vờ nơi đầu môi chót lưỡi, có mặc sức được hơn thua trong dâu bể ngút ngàn? Người đến rồi đi để lại những dư tình, ta nào biết cõi người xum xuê đến vậy, nên lỡ tiêu những vụn tình không chì chiết, cho tháng rộng ngày dài bớt đi những mênh mông.
Này người. Tản văn rụng những mỹ từ thánh hóa, lấp liếm trong lời những ngôn ngữ đẩy đưa chơi. Ta làm thế như chẳng còn cách khác, người Can Chi tượng số với trời.
Cuộc tạm trú nửa chừng long lóc ấy, cơn đau từ vô thủy vô chung ùa lại một lần. Tim óc nhịn biết bao điều vểnh ngược, bánh đúc ngậm ken xỉ vả hờn ghen kèo cột tung hoành. Ta ngồi đó cười gằn cùng tuế nguyệt, nhếch mi nhìn bầy tinh tú vởn vơ trôi. Lòng bất động trước phù du thường biến, tạ ơn em dâu bể cũng ngậm ngùi.
Tử vi tình chốt hạ bị ù khan. Ta đền làng bằng 30 năm trái tim không ngơi nghỉ. Cuộc đen đỏ tráo trở thị phi tình-nghĩa thỏa hiệp cơn hề ngúng nguẩy, lá số riêng chung đốt cùng xiêm áo đẩy đưa ma. Này là quẻ, này là cung, này là hào, này là số; này là tình, này là nghĩa, này là phú, này là bần... mớ bảy mớ ba thượng hạ vàng thau tấm cám, cứ hãy về đây, cứ hãy dồn đây, trái tim ta đủ rộng để chứa chẳng những là em mà đủ chứa cả trăm chiều kích lẫn thần tiên phật thánh bủa vây em. Nhá!
Arts viết ngày 13/01/2011
Từ bữa lòng ta thành nghĩa địa…
Em ngớn bút lùa ngữ ngôn nhão nhẹt lên decktop, òa vào với cơn tan tác heo may mấy kỷ niệm lờn vờn chó sủa với ma trơi, đóa quỳnh hương dội ngược gió đông phong, căn phòng lạnh chỏng gọng đôi phụ tử.
Từ bữa lòng ta thành nghĩa địa, yêu thương từ đó chẳng quay về. Mấy củ khoai nướng bỗng hóa thành lựu đạn, nổ rát lòng nhau từ em buông thả câu lời, ta hùa với con quỷ ngủ trong lòng chợt thức, hích cuộc ố ngôn vô ái ngữ đã đời. Nghẹn chúm chụm chui tọt vào cuống họng, gió và mưa quần quật cõi xơ lòng.
Kiếp tu non ăn vã mất ba phần, phần còn sót em quẳng cho gà cươi thay thóc mót. Nhặt nhạnh trong tư tâm vài lời không nghiêm cẩn, em đổ loang ra vỉa người những nhiếc móc ỉ ôi đau. Ta trở thành kẻ đi nhặt ve-chai lời em trên từng kênh sóng, đem về lên men ủ lạnh trái tim mòn. Cầu phúc đức trá hình thành nụ hôn lơ lẳng, phật thánh thiêng thì ban nốt cho nhau.
Ba vạn sáu nghìn đen đỏ trước sau, nhắm mắt là xong cuộc tử sinh nhọc nhằn bom đạn. Lời em tấu với gió mưa chai sạn, đã dựng bia ngăn vách chợ trời. Ừ, thế thái. Ờ nhân tình / Phất phay phèo phọt hợm mình hợm ta.
Ăn cho lắm vào cho tăng nghiệp chướng, học cho lắm vào để chữ nghĩa nhiếc thêm chua. Thân-tâm-ý đẽo gọt nhân văn thành hình thù viên đạn, bè bạn nhè nhau toang hoác chiến trường. Hề, tam giáo! Hề, nhân bản!
Arts viết ngày 12/01/2011
Ngàn năm sót lại bây giờ
Ta thức dậy với một nỗi bừng tái găm siết tự đáy ruột, từng cụm tế bào rộp vỉa nhảy loạn xạ. Căn phòng trống tênh toang hoác gió, toang hoác lạnh, toang hoác buồn. Kỷ niệm chập chờn như ma trơi, hiện tại bùng nhùng như chó sủa. Bao nỗi bi thống của lòng lại ùa lên choán phủ lấy vòm họng. Những điếu thuốc như từng cây nhang cắm lên miệng, tựa hồ những cây nhang cắm lên nấm mộ xuân thì.
Vồ vập những trang viết của Martin Heidegger, ta nghiến ngấu từng chùm hiện sinh bão giật, đánh lừa mình qua từng sát na nhọc nhằn bom đạn. Yêu đương nở sau ngày tan tác, thịt da đau xơ xác cội cành, và em một cõi xuân xanh, nhập nhoằng dư ảnh bên vành vạnh xiêu. Chỉ muốn cúi gục xuống, lắng nghe từng viền máu nóng vươn qua lồng ngực, hòa tấu cùng tim bản lưu thủy hành vân đưa tiễn những nụ tình. Năm tháng chòng chành tuổi tác, hai màu sợi tóc đang thỏa hiệp đen trắng nhường nhau. Ta chỉ biết ngồi nhìn những sợi khói thoát hình, tan rữa như vô thường hoán kiếp, kéo theo từng âm ba ngày cũ xạc xào như đêm gió bấc mơn lay. Chẳng còn những bàng bạc của biển rộng sông dài, của núi cao vực thẳm. Chỉ còn đây những tường vách bao phủ lấy dung nhan vật vời khất nợ dư tình. Chữ nghĩa thập thò như trò xắc đĩa, ký tự rụng rơi hỗn loạn như rêu. Đâu rồi những Jean Paul Sartre, Simone de Beauvoir. Franz Kafka, Albert Camus, hay Lão, Khổng, Trang, Mao... túm tụm một trời, đi đâu cả rồi?
Ta ngồi đây ghì víu từng thổn thức, chắp ghép từng vụn vữa nơi niềm tin đã bị thánh hóa, thành những chập chờn trong cái đầu nặng trịch những suy tư. Ngàn năm sót lại bây giờ / Chông chênh ngực gió hững hờ nghe tim...
Arts viết ngày 10/01/2011
Nếu có yêu tôi thì hãy yêu tôi bây giờ…
Chiều. Cái màu xám của chiều luôn làm ta nhớ đến những bức tranh thủy mặc, với gam màu xám choán hết các không gian huyễn tượng. Ta ngồi đó, mắt ghim vào con đường tấp nập người và người. Điếu thuốc cháy xẹm cả nỗi niềm. Những giọt buồn chẳng gạt mà cứ rơi mãi xuống lòng. Từng đàn người nối nhau hối hả lao đi, họ về hay đi, đi hay về nhỉ, ta làm sao biết được. Họ trở về nhà sau một ngày làm việc, để rồi sớm dậy lại đi đến một ngày mới lại như mọi ngày. Những điệp khúc của nỗi buồn tương tự nhau xoắn thành một chuỗi vô minh. Ta ngồi đó, hệt một trái núi khiêm cung. Hơi thở cũng khiêm cung, ánh mắt cũng khiêm cung, như đã từng khiêm cung trước trái tim em thánh hiền từ bi vô nhiễm.
Giọng Tuấn Ngọc bỗng trầm quyện với gió bấc lao xao, ta nghe trong chút vàng phai của những chiếc lá vàng có gì như âm ba của ngày xưa cũ... "Nếu có yêu tôi thì hãy yêu tôi bây giờ. Đừng đợi ngày mai đến lúc tôi qua đời. Đừng đợi ngày mai có khi tôi thành mây khói. Cát bụi tìm nhau mà biết tìm người. Rộn ràng bao nỗi đau, nghẹn ngào bao nỗi vui. Dịu dàng bao nỗi đau, nghẹn ngào bao nỗi vui...". Ta thắp cho mình một mồi thuốc xì gà, trông thật sang trọng và sáo rỗng. Ta muốn hút xì gà. Ta muốn đủ khói cho buồng phổi bao la được thỏa cơn ứ nghẹn. Rồi từ tốn đưa từng sợi khói huyễn du tan ra với trời. Cái cảm giác ấy, chỉ thật sự sung sướng khi ta ngồi nghe Sơn hát: "Rồi một ngày, tay người đã thả mây bay cho đường dài...".
Chiều. Cái bàng bạc của trời chiếu thẳng xuống vạt lời vô thanh của ta, khiến ta im bặt. Không còn những rộn ràng hay nghẹn ngào nào nữa. Sự thinh nín tuyệt đối. Chỉ có những viền âm thanh phát ra từ các thành mạch máu, chảy qua tim, vờn lên não, rồi co dúm lại dưới chân đáy của từng tế bào. Ta dùng ý để nói chuyện với chúng cho tròn lễ nghĩa, và chúng kể cho ta nghe câu chuyện của nỗi vui niềm đau hối hả giành nhau từ khước khuôn mặt của kẻ đơn tình. "Nếu có bao dung thì hãy bao dung bây giờ. Đừng đợi ngày mai đến lúc tôi xa đời. Đừng đợi ngày mai biết đâu tôi nằm im hơi. Tôi chẳng làm sao tạ lỗi cùng người...".
Chiều. Nỗi bi thống thúc lên vòm họng, cơn yêu chếnh choáng thèm nhà. Nhà. Khái niệm này ai đó đã từng nói ta nghe. Rằng chốn ấy tựa nương cho êm ấm phủ đầy, cho xuân mãn càn khôn phúc mãn đường. Hình như có lần ta từng tin như vậy. Nhưng chiều nay, ta ngồi đây, cơn chếnh choáng lại xui ta nghĩ khác. " Có nhớ thương tôi thì đến với tôi bây giờ. Đừng đợi ngày mai lúc mắt tôi khép lại. Đừng đợi ngày mai có khi tôi nằm xuôi tay. Trôi dạt về đâu chốn nào tựa nương...". Chốn nào ư? Chốn này ư?
Chiều. Ta giơ tay chấm vào ngực mình, vẽ lên trời vòng bát quái tiên thiên. Quẻ Vị tế tuôn trào một dòng sông trước mặt. Ta ngồi lần từng Hào, vuốt ve những ý nghĩa của Dịch Kinh, vời chư tiên thánh nâng cốc chúc mừng em vểnh hông về nẻo khác...
Trịnh Tuấn Arts viết ngày 08/01/2011
Calligraphy Arts
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét